Bom-Wrapper

Mậu Trương Mậu Trương Mậu Trương Mậu Trương
Memorial Candle Tribute From
Choi Funeral Home, Inc.
"We are honored to provide this Book of Memories to the family."
View full message >>>

Ngũ-thất nhật

Sáng sớm ngày nầy năm tuần trước anh bỗng thình lình rời bỏ hai mẹ con em khi chưa kịp trăn trối. Sáng hôm ấy, em mê mụ cả người vì bỗng dưng phải đối diện với một thực tại đau lòng nhất trong đời mình. Ôi, uyên ương lẻ bạn, con còn lại làm sao tiếp tục bay? Ôi, đôi dây leo từng quấn quít nay chỉ còn một sợi lẻ loi thì làm sao có thể ngậm đủ sương đêm để khỏi sầu héo? Đây là bậc thang thứ ba anh thường dừng lại để nói với em vài điều trước khi bước hẳn xuống sàn nhà, và đây là bậc thang cuối cùng trước khi bước xuống sàn nhà, anh đã trượt chân mấy tháng trước, may có em đứng gần đó đỡ kịp nên khỏi ngã. Cái ghế nầy anh vẫn thường ngồi để đi vớ trước khi mang giày và kia là đôi giày em mua cho anh không dự tính trước vào mùa thu năm ngoái khi em đi shopping một mình; em phải đổi số nhỏ hơn cho vừa chân anh. Không phải anh đã khen em khéo chọn giùm anh đôi giày nhẹ, êm, ấm, đẹp, và đem lại cảm giác thoải mái khi mang vào, hay sao? Cái mền len rất dầy nầy có dệt hình loan phụng em đã mua để kỷ niệm ba mươi năm ngày cưới của mình, năm nay em chưa kịp mang ra để đắp thì anh đã vội bỏ em mà đi rồi! Quần áo anh mặc rồi còn đầy ắp trong cái làn em sắm riêng cho anh, mới hai hôm trước kia anh dự tính sẽ đem giặt sau khi em giặt xong y phục của em, giờ đây vẫn còn đó. Em sẽ không vội giặt đâu anh, sẽ giữ rất kỹ manh quần tấm áo mà anh thường mặc và xem đó như món tài sản quý nhất em sẽ đem theo sau nầy trên lộ trình mà anh đang đi và em sẽ đi. Em đã rất ngạc nhiên khi tìm thấy trong túi áo vest anh treo trong tủ một xấp tiền giấy 20 dollars mới tinh mà anh cẩn thận xếp rất phẳng. Nhớ lại mình đã định sẽ cùng về thăm quê hương sau ngày em nghỉ hưu nên ngẫm nghĩ mới biết anh đã dành dụm để sẵn sàng làm quà cho các cháu nội ngoại của các anh chị bà con của mình. Anh yên tâm nhé, việc nhà chồng từ nay em sẽ thay anh chu toàn theo ý muốn của anh. Trước kia hiếm khi em cùng anh ăn cơm vì em đã rời nhà từ sáng sớm để đi đến trường và mãi đến nửa khuya mới rời sở làm để về nhà. Thứ bảy, chủ nhật, và các ngày lễ thì em còn bận hơn nữa vì đó là dịp để em làm phụ trội mà kiếm thêm thu nhập. Vào các ngày Tết, thiên hạ lấy personal days để nghỉ mừng Xuân, riêng với em, đó là dịp để vui vẻ làm thêm khi được yêu cầu. Hỡi ôi, em đã không nhận ra chân giá trị của những ngày tháng chúng ta kề cận bên nhau vì nếu được nghỉ ở nhà thì thay vì phụ anh làm bếp em lại nằm dài trên giường mà đọc tiểu thuyết hoặc xem phim để chờ cơm dọn sẵn! Nhưng từ ba mươi lăm hôm nay chúng mình đã được cùng nhau ăn cơm. Tiếng “được” nghe sao xót xa não nề! Nhưng không hề gì vì không phải mình cùng nhau trò chuyện trong khi em đang sửa soạn thức ăn hay sao? Không phải em xới cơm và gắp thức ăn mời anh dùng bữa hay sao? Không phải anh từ trong ảnh đang nhìn em dọn dẹp bếp núc hay sao? Không phải anh cùng em ra khỏi nhà để đi shopping hay sao? Không phải em vẫn hỏi ý anh để thay đổi thực đơn đã dự tính khi tình cờ gặp món rau quả tươi đang bày bán hay sao? Không phải hàng ngày anh vẫn cùng em lên xuống bus và chúng ta cùng nhau đi làm và làm chung công việc nơi sở làm của em hay sao? Anh ơi! Sự hiện diện của anh trong tâm tưởng em là vô cùng cần thiết để giúp em đủ nghị lực mà theo đuổi công việc tẻ nhạt hàng ngày và để kéo dài cuộc sống của một người chưa chết. Biết không?
Wednesday January 8, 2014 at 8:31 am
Prev - Story 4 of 11 - Next

Recently Shared Condolences

Recently Shared Stories

Recently Shared Photos

Share by: